ĐẤT NUỚC CỦA NHỮNG ĐIỀU VÔ LÝ….
Đất nước của những điều vô lýđược coi như là chân lý
Nguyễn Thùy Linh
Nếu ai hỏi Việt Nam có điều gì đặc biệt, Thùy Linh sẽ trả lời rằng, Việt Nam là đất nước của những điều vô lý được coi như là chân lý. Và những chuyện ngược đời được coi như là lẽ đương nhiên.
– Dân tộc ta có lịch sử hơn bốn ngàn năm dựng nước và giữ nước. Nhưng phải đến thế kỷ 20 mới có một người được cho là “đẻ ra cả dân tộc.”
– Có một tổ chức tự phong cho mình là tổ chức duy nhất có thể lãnh đạo được đất nước và bất kỳ ai không tin vào điều đó đều bị cho là “thế lực thù địch.” [Thực tế, tổ chức này chỉ là một bè đảng cướp. Trước cướp chính quyền, sau cướp tài sản, cướp đất đai, cướp nhà cửa của người dân.]
– Tổ chức này luôn tự nhận là trung thành với chủ nghĩa Mác-Lê nhưng đến cả một lý thuyết quan trọng vào loại bậc nhất của chủ nghĩa Mác-Lê họ cũng làm ngược lại. Đó là “mâu thuẫn là nguồn gốc của sự phát triển” nhưng họ lại không bao giờ chấp nhận một tổ chức nào đối lập với họ, có nghĩa là họ không chấp nhận có sự mâu thuẫn.
– Họ luôn nói rằng giai cấp công nhân là giai cấp giữ vai trò lãnh đạo. Nhưng thực ra giai cấp công nhân ở Việt Nam đang lo đi làm tăng ca kiếm ăn từng bữa nói gì đến lãnh đạo ai.
– Họ luôn tự hào khi nhận mình là đầy tớ của nhân dân. Chỉ tiếc là ở xã hội này ông chủ thì đi xe Wave của Tàu và ở nhà cấp bốn. Còn đầy tớ thì ở biệt thự và đi xe hơi. Mỗi lần ông chủ cần đầy tớ giúp việc gì thì phải làm đơn xin xỏ, đút lót tiền bạc.
– Nghe nói lương công chức nhà nước ba cọc ba đồng. Nhưng người ta lại đua nhau bỏ ra cả trăm triệu đồng để xin vào biên chế.
– Người dân còng lưng nộp thuế nuôi cán bộ nhưng mỗi khi cần cán bộ giúp việc gì thì họ phải đi xin, nài nỉ, bôi trơn. Và họ coi đó là chuyện bình thường.
– Nhà nước của dân, do dân và vì dân. Nhưng người dân thì chẳng được quyền lựa chọn người lãnh đạo.
– Muốn biết tin tức chính xác về tình hình trong nước thì phải đọc báo chí của nước ngoài. Và muốn lên tiếng ủng hộ chủ quyền biển đảo thì hãy lên mạng hô hào. Chớ dại ra đường biểu tình mà phải vào ngồi nhà đá.
– Công an thì ngày càng đông nhưng tội phạm thì ngày càng tăng. Người dân bị mất trộm mà lên báo công an thì bị coi như kẻ đi ăn trộm vậy. Muốn được giải quyết thì đừng nói nhiều nhé, tiền đâu đưa mau. Nhưng điều ngạc nhiên là dân họ ngoan lắm, đưa tiền xong còn cảm ơn, giống như họ vừa được ban phát đặc ân vậy.
– Pháp luật thì khắt khe nhưng khi dân phạm luật thì họ bỏ tiền ra để chạy tội. Vậy thì tội gì mà không ban hành thật nhiều thứ luật khắt khe!
– Cứ chửi thời Pháp thuộc sưu cao thuế nặng, nhưng thời nay thuế má đâu có kém. Ví dụ như mua một lít xăng là đóng hơn 10 ngàn tiền thuế đó.
– Suốt ngày tuyên bố chống tham nhũng. Nhưng càng chống, tham nhũng lại càng tăng, càng tinh giản biên chế thì công chức lại càng đông.
– Bệnh viện, trường học thiếu thì không chịu xây mà suốt ngày đổ tiền vào xây tượng đài, bảo tàng để làm cảnh. Công ty nhà nước nào cũng báo lỗ nhưng lương lãnh đạo thì ở trên trời và đặc biệt chẳng bao giờ thấy phá sản.
– Suốt ngày chê bai các nước tư bản. Nhưng động tý là lại đi ngửa tay xin tiền viện trợ.
– Nông sản ế phải đem đổ bỏ nhưng ở chợ thì bán tràn lan nông sản của Tàu cộng. Kiểm lâm thì đi phá rừng. Hải quan tiếp tay cho buôn lậu.
– Sinh viên ra trường thất nghiệp, để nhường chỗ cho con cháu quan chức dốt nát vào làm.
– Nhưng nghịch lý lớn nhất vẫn là, đất nước đói nghèo lạc hậu nhưng bè đảng thì lại quang vinh muôn năm.
– Và cuối cùng là tuy có nhiều điều vô lý như thế, nhưng người dân vẫn lặng im, họ cam chịu, họ sợ hãi.
Nguyễn Thùy Linh
–– o O o ––
Điều vô lý mới hợp lòng dân
Nguyễn Triệu Phong
Điều vô lý cuối cùng mới là điều quan trọng nhất. Thế mà vẫn tồn tại suốt hơn 40 năm qua trong xã hội Việt Nam, thì những điều vô lý Nguyễn Thùy Linh nêu ra ở trên đâu có ăn thua gì. Rõ ràng là suốt bao nhiêu năm qua, người dân Việt Nam chúng ta cam chịu, tức chấp nhận, sống với những điều vô lý này. Cũng có nghĩa là chấp nhận sống dưới sự cai trị dã man tàn ác của kẻ cướp.
Sẽ có người cho là vô lý. Đúng vậy, Việt Nam hiện nay là một đất nước của những điều vô lý. Thì điều vô lý này tồn tại trong 40 năm qua cũng là việc bình thường và lẽ đương nhiên.
Hãy nhìn lại trước năm 1975. Hàng triệu người dân Việt Nam ở Miền Bắc hăm hở nghe lời lũ cướp quyết liều chết vác súng AK, lội bộ vượt Trường Sơn, vào Nam cướp chính quyền tự do dân chủ của Việt Nam Cộng Hòa. Trong khi đó, hàng triệu người dân Việt Nam được sống tự do tại Miền Nam. Người Cày thì được chính phủ cấp cho Có Ruộng. Nhưng đại đa số không muốn vậy. Ngược lại, họ hăng hái, hăm hở nghe lời xách động, lừa gạt của lũ cướp, nuôi thổ phỉ, biểu tình, đốt phá, xuống đường, tự thiêu, đặt bom, quyết tâm phá nát chính thể tự do dân chủ ở Miền Nam của Việt Nam Cộng Hòa.
Quả thật, hàng triệu người, từ Bắc vô Nam, đã nối một vòng tay lớn, cùng một lòng quyết tâm phá nát chính thể tự do dân chủ, một nửa còn lại, của Việt Nam để rước cướp vào nhà.
Chính thể tự do của Việt Nam Cộng Hòa, chắc chắn chưa phải là hoàn hảo. Ngay cả Mỹ hiện nay cũng chưa hoàn hảo. Nhưng thay vì góp ý cải tiến, góp tay xây dựng, người dân Việt Nam đang sống tự do tại Miền Nam chỉ muốn nuôi thổ phỉ, phá cho nát, để rước cướp vào nhà, mới thỏa lòng hả dạ. Người dân Việt cả hai miền đã muốn vậy thì trời cũng phải chịu thua. Ý dân là ý trời. Dù là ý xấu. Bởi vậy mới có được ngày 30/4/1975 để cả nước rơi vào tay lũ cướp. Bây giờ lại mang cái họa mất nước.
Chính quyền thì quyết liều chết xông lên quyết phá cho tan tành. Tà quyền thì ngoan ngoãn cúi đầu năn nỉ van xin. Muốn sao thì được vậy. Phải hiểu rõ điều này. Có gì đâu để than thở. Nên biết rằng ngay cả hiện nay, dù đang sống nơi hải ngoại, mang quốc tịch nước ngoài, vẫn có nhiều người muốn về Việt cộng để sống. Và cũng nên hiểu rằng, trong mấy chục năm qua, nếu người dân Việt sống không nổi dưới sự cai trị tàn ác của bè đảng cướp, họ đã vùng lên liều chết đánh đuổi lũ cướp tà quyền này rồi. Nên biết thêm rằng, hai vợ chồng con cái đùm đề, từng yêu thương nhau ra rít, thế mà chỉ mới không hợp nhau một tý đã không thèm nhìn mặt, và lôi nhau ra tòa ly dị, nói chi đến việc sống chung hơn 40 năm.
Nhìn thế hệ thanh niên Việt Nam hiện nay sẽ biết tương lai Việt Nam trong 20 năm tới. Nhìn thế hệ trẻ con hiện nay sẽ biết tương lai Việt Nam trong 40 năm tới.
Xin mời cùng xem lại một bối cảnh lịch sử, trước năm 1975, tại miền Nam Việt Nam.
Khoảng 50 trước, 1967, ông Đặng Phúc Tuệ, mạo danh tu sĩ Phật Giáo thường bị gọi lầm là Thích Quảng Độ, từng xách động hàng ngàn thanh niên tại miền Nam Việt Nam quyết liều chết xuống đường biểu tình phản đối chống phá chính phủ Đệ Nhị Cộng Hòa của tổng thống Nguyễn Văn Thiệu. Trong một cuộc phỏng vấn của báo Washington Post, Tuệ ta hùng hổ tuyên bố với phóng viên Philip A. McCombs như sau:
– Chúng tôi quyết hy sinh mạng sống biểu tình phản đối để lật đổ chính phủ tay sai của Thiệu Kỳ. Nếu Thiệu không tự động từ chức, chúng tôi sẽ lôi ông ta xuống. (nguyên văn của Độ: If he is not willing to go, then he will be pulled down.)
– Lật đổ họ xuống thì ông muốn ai lên thay thế?
– Lôi bọn họ xuống, xong chúng tôi đưa bọn họ lên.
– Như vậy, thì đảo chánh làm gì?
– Để chứng tỏ chúng tôi muốn lôi ai xuống, muốn đưa ai lên cũng được.
Đọc câu cuối của Tuệ, ai cũng biết đây là ngôn ngữ và hành vi của một kẻ côn đồ, chỉ muốn phá hoại. Đó là những gì xảy ra vào năm 1967, khi nền Đệ Nhị Cộng Hòa vừa mới thành lập. Phải có sự góp công của nhiều người đang sống tại hai miền Nam Bắc mới có ngày 30/4/1975. Đó là công sức Tuệ, và nhiều người khác góp phần tạo nên xã hội Việt cộng hiện nay. Và đây chính là thành quả phá nước của những thế hệ trước 1975, khiến chúng ta phải gánh chịu ngày hôm nay.
Đây là “thành quả từ thế kỷ trước” mà Tuệ ta vẫn luôn hăm hở nhắc lại. Xem lại những hình ảnh trên và nhìn lại thực tế xã hội Việt Nam chúng ta hiện nay, mới thấy đau lòng cho người dân nước Việt. Ngày trước (1967), hàng trăm ngàn người quyết tâm phá nước! Bây giờ (2015), có mấy người liều thân cứu nước?
Cũng nên biết thêm, Tuệ xúi người khác tuyệt thực, chứ bản thân Tuệ ta thì không dám bỏ ăn một ngày. Phải ăn uống đầy đủ mới có sức khỏe để hung hăng tuyên bồ và xách động người khác.
Từ 1975 đến nay, hơn 40 năm sống dưới sự cai trị tàn ác của bè đảng cướp, sao ông Tuệ (tức tu sĩ mạo danh Quảng Độ hiện nay) không bắt chước ông Lâm Văn Tức, thường bị gọi lầm là Thích Quảng Đức, tự thiêu để phản đối, để lật đổ sự cai trị tàn ác của lũ cướp đi. Mà chỉ toàn là năn nỉ, thỉnh cầu và kiến nghị. Ngày trước thì hừng hực, hung hăng xách động hàng chục ngàn thanh niên biểu tình chống đối và đánh phá. Bây giờ, trước sự cai trị tàn ác dã man của bè đảng cướp, trước cái họa mất nước vào tay Tàu cộng, sao ông Tuệ lại trùm chăn im ru vậy? Sao không tự thiêu để bảo vệ dân tộc và đạo pháp đi Tuệ? Đó là sợi chỉ xuyên suốt từ thế kỷ trước mà Tuệ ta thường hăm hở tuyên bố đến văng nước miếng. Tên là phúc tuệ nhưng lại là ngu hèn. Người đọc cũng không nên nhiễm tính chụp mũ của bè đảng cướp cộng mà cho rằng đám Thiên Chúa Giáo phá đám Phật Giáo, khi nhắc đến nhận vật tu sĩ giả mạo Đặng Phúc Tuệ ở đây. Những bậc chân tu trong Phật Giáo không bao giờ có những hành vi phá hoại và ngôn ngữ côn đồ như thế.
Bây giờ, Tuệ gửi thư cho người Việt khắp nơi, nhất là ở hải ngoại, xin tiền cả triệu đô la để xây chùa. Và than thở rằng: “Bao nhiêu năm qua tôi không có được một ngôi chùa riêng để tu.” Quả thật suốt mấy chục năm qua Tuệ mặc áo tu sĩ Phật Giáo nhưng chỉ lo tiếp tay với lũ cướp để phá cho tan nát đất nước này, chứ Tuệ chưa hề tu bao giờ.
Đặng Phúc Tuệ được nêu ra ở đây chỉ là một cá nhân tiêu biểu cho đại đa số dân chúng Việt Nam chúng ta hiện nay. Chỉ muốn rước cướp vào nhà và sống chung với cướp. Nếu không vậy, nhiều người, kể cả ông Tuệ, đã liều chết vùng lên biểu tình, xuống đường, tự thiêu, phản đối, đả đảo, đốt phá từ lâu rồi. Lát đát vài ba người than phiền, trách móc trong một đất nước hơn 90 triệu người thì không thể nào gọi là toàn dân được cả.
Năn nỉ, kiến nghị, yêu cầu, van xin kẻ cướp mới chính là điều quái dị, vô lý và bất bình thường. Tự nó cũng là một sự độc ác đối với đồng bào và dân tộc.
Bỏ qua những hận thù, thương ghét và chịu khó bình tỉnh nhìn lại và nhận xét cho đến cùng lý của sự việc, chúng ta sẽ thấy. Suốt hơn 40 năm qua, (1975-2015) dù sống dưới sự cai trị tàn ác và sắt máu của kẻ cướp, của bọn tà quyền, của bè đảng cộng, tuyệt đại đa số người dân Việt Nam vẫn chấp nhận, và vẫn sống được.
Nên biết, sau tháng 4/1975, khi lũ cướp miền Bắc chiếm được miền Nam, có nhiều người Việt ở Miền Nam không muốn sống chung với cướp nên họ đã tự tử, hoặc liều mình thà chết trên biển. Gần một triệu người Việt đã chết trên biển vì không muốn sống với cướp. Điều này chứng tỏ dù là kẻ cướp, bọn tà quyền cai trị vẫn hợp với đại đa số lòng dân suốt 40 năm qua. Và sẽ còn lâu dài hơn nữa.
– Nói cái gì lạ vậy?
– Có vậy mới gọi là vô lý, trong một đất nước mà đại đa số người dân đều hài lòng, nói cho nhẹ hơn dễ nghe hơn là cam chịu, sống với điều vô lý.
Trước năm 1975, họ đâu có cam chịu sống dưới chính thể tự do dân chủ của Việt Nam Cộng Hòa. Bởi vậy, họ quyết liều mạng chống đối, để đập phá cho tan nát, mới hài lòng.
Hãy bình tỉnh nhìn lại. Một chế độ không hợp với lòng dân chắc chắn sẽ có chống đối, sẽ có biểu tình, sẽ có tự thiêu, sẽ có đảo chánh, sẽ có mặt trận giải phóng dân tộc, sẽ có vùng lên, sẽ có nổi dậy. Dù chế độ đó tốt hay xấu. Sự kiện lịch sử này đã xảy ra ngay tại Miền Nam Việt Nam, trước 1975 chứ không đâu xa.
Hãy nhìn lại bao nhiêu biến động chính trị tại Miền Nam trước 1975, và nhìn lại xã hội Việt cộng trong 40 năm qua sẽ rõ.
Không nên bảo rằng tại lũ cướp tà quyền đàn áp dân chúng. Cũng không nên dâng kiến nghị hay gửi thư thỉnh nguyện yêu cầu bè đảng cướp này lo cho dân cho nước. Người Việt trưởng thành, thực tế, không nên sống với căn bệnh ấu trỉ này của nhiều người hiện nay đang mắc phải. Năn nỉ, yêu cầu bè đảng cướp này không đàn áp, không tàn ác mới là điều vô lý. Đã vậy, trước 1975, dù là chính thể dân chủ tự do, để bảo vệ trật tự an ninh xã hội, đối với đám phá hoại vẫn có bắt bớ, vẫn có bỏ tù. Hãy hỏi đám phá hoại như Huỳnh Tấn Mẫm, Lê Văn Nuôi, Lê Hiếu Đằng, Đặng Phúc Tuệ, Nguyễn Xuân Bảo, Phạm Văn Bồng sẽ rõ. Tại sao lúc bấy giờ bọn này vẫn liều mạng chống đối, mà bao năm qua lại ngoan ngoãn gục đầu, im lặng?
Ngày trước không hợp nên chúng chống phá, dù có bắt bớ, đánh đập và bỏ tù. Bây giờ hợp nên chúng im. Phải có ngứa mới gãi. Dù phải cào gãi đến tróc da, chảy máu. Không ngứa thì gãi làm gì. Đơn giản chỉ có vậy. Đối với đại đa số 90 triệu người dân Việt chúng ta hiện nay cũng nằm trong lý lẽ này.
Sẽ có người cho là vô lý. Đúng vậy. Việt Nam hiện tại là một đất nước chỉ sống với những nghịch lý suốt bao năm qua.
Điều này cho thấy chế độ chính trị, dù là tà quyền, của bè đảng cướp hiện nay vẫn rất hợp với lòng dân. Đây chính là điều vô lý không mấy người chấp nhận. Nguyễn Thùy Linh đã nhận xét, Việt Nam hiện nay vốn là một đất nước của những điều vô lý. Hơn 40 năm qua, điều vô lý vẫn tồn tại, và phát triển mạnh trong xã hội Việt Nam, vì hợp với đa số lòng dân. Còn điều hợp lý sẽ bị đào thải là lẽ đương nhiên.
Ai cũng biết xã hội Việt Nam chúng ta hiện nay, ra đường là sợ bị cướp, dù giữa ban ngày ban mặt, và bất cứ ở đâu. Xét cho cùng, bè đảng cướp đang nắm quyền cai trị cũng là người Việt chứ có ai khác. Cũng từ dân mà ra cả. Đâu phải từ đất nẻ chúng chui lên. Chỉ là, quan cướp theo cách của quan, dân cướp theo cách của dân. Hợp với lòng dân thì tồn tại, trái lòng dân sẽ bị đào thải. Dù tốt hay xấu.
Ý dân tức ý trời là ở chỗ này.
Nguyễn Triệu Phong
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét