Thứ Bảy, 31 tháng 10, 2015


Sài Gòn Trước 1975

https://www.facebook.com/S%C3%A0i-G%C3%B2n-Tr%C6%B0%E1%BB%9Bc-1975-113958848708939/?fref=nf

https://www.facebook.com/S%C3%A0i-G%C3%B2n-Tr%C6%B0%E1%BB%9Bc-1975-113958848708939/?fref=nf

Thứ Sáu, 30 tháng 10, 2015

PLAYBOY "Chẳng có gì đáng tiếc"

PLAYBOY "Chẳng có gì đáng tiếc"

Magazine founder Hugh Hefner has agreed to the changes including not publishing images of naked women. File photograph: Ian West/PA Wire
Magazine founder Hugh Hefner has agreed to the changes including not publishing images of naked women. File photograph: Ian West/PA Wire
"Số Playboy đầu tiên ra đời tháng 12 năm 1953 với hình của Marilyn Monroe trên trang bìa, bán với giá 50 xu, mua lại tấm hình cũ với giá rẻ của công ty làm lịch - lúc cô đào này cũng chưa nổi tiếng.

Một thế giới Playboy, lâu đài và kiều nữ.
Rồi cũng không qua định luật tạo hóa "Có lên phải có xuống".
Mời đọc,  nhớ cái thuở  len lén coi hình khỏa thân, sợ người lớn bắt gặp. Bây giờ cũng ngại lủ nhỏ thấy. Vẻ đẹp người phụ nữ là bất tận, Playboy khám phá cả đời cũng chưa hết!
DgN

Chẳng có gì đáng tiếc…
Đỗ QuânChẳng có gì đáng tiếc...
Hôm 12 tháng 10, tờ The New York Times đưa tin Playboy, tạp chí chuyên đăng hình phụ nữ khỏa thân, suốt 62 năm nay, đã công bố từ Tháng 3 năm 2016, những hình ảnh khỏa thân hoàn toàn sẽ không còn xuất hiện trên mặt tờ báo tháng này nữa.
Tuy bản tin của NYT được một số người đọc chú ý, đã có những người trẻ ngơ ngác hỏi nhau “Playboy là báo gì vậy?”
“Playboy là báo gì vậy?” Sự ngơ ngác đó là một trong những nguyên nhân dẫn đến quyết định của Playboy.
H 2
Trước năm 1975, ở miền Nam Việt Nam, mặc dù các tạp chí ngoại quốc được phép nhập cảng về các nhà sách hay mua qua bưu điện, nhưng tờ Playboy không nằm trong danh sách chính thức được nhập về Việt Nam. Có lẽ thời gian mà người Việt Nam biết đến tờ Playboy là khoảng từ năm 1965 trở về sau. Ngày đó, những tờ tạp chí khổ lớn, nhiều hình hấp dẫn, in trên giấy láng, dầy cui, nặng chịch này đã trở thành một món hàng bán được khá tiền của mấy bà chuyên đi mua đổ lạc xoong, giấy báo cũ khi họ mua được từ các người quét dọn những chúng cư của quân nhân Mỹ hay các nhà tư nhân cho Mỹ thuê.
Những tờ tạp chí này sau đó được đưa ra chợ sách cũ góc rạp Nam Quang – góc Lê Văn Duyệt – Trần Quý Cáp, bên cạnh trường trung học tư thục Trường Sơn. Từ chợ sách Lê Văn Duyệt, tờ tạp chí kín đáo chui vào cặp các anh lớn, rồi rơi xuống sàn nhà vào tay các cậu em lớp nhỏ trung học. Họ giấm giúi chuyền nhau dưới gầm bàn…
Thật ra thì tờ Playboy chẳng những không lấy gì làm tội lỗi cho lắm vì nó còn có giá trị văn chương văn học nữa. Trong tờ tạp chí này ngoài hình mát mẻ còn có rất nhiều bài vở, từ tài liệu nghiên cứu, nghị luận, đến phỏng vấn, truyện ngắn. Viết cho tờ báo là hầu hết những tên tuổi lừng danh hậu bán thế kỷ 20 trong lãnh vực văn chương, văn học. Phía truyện ngắn chẳng hạn, như các nhà văn khoa học giả tưởng Ray Bradbury; Arthur Clarke; Ian Fleming, tác giả loạt tiểu thuyết gián điệp 007; Vladimir Nabokov, nhà văn đoạt Nobel – tác giả Lolita, Stephen King, vua kinh dị; Saul Bellow, kịch tác gia; Margaret Atwood, nữ văn sĩ Canada tên tuổi …
Nhưng đúng là người ta biết đến Playboy đầu tiên vì những tấm hình màu, và đặc biệt là tấm hình chiếm trọn 2 trang giữa, được gọi là “spread”. Những hình này thường được cẩn thận gỡ ra khỏi tờ báo, ghim lên vách tường.
4

Đế chế Playboy
Hugh Marston Hefner, người sáng lập ra tờ tạp chí, và sau đó là đế chế Playboy, đã mừng thượng thọ cách đây gần chục năm. Ông sinh năm 1926 ở Chicago.
Sau khi tốt nghiệp ngành tâm lý học ở Đại học Illinois, Hugh Hefner làm việc cho tạp chí danh giá Esquire ở Chicago với vị trí biên tập viên quảng cáo. Năm 1953, lúc ấy chàng 26 tuổi, có vợ nhưng đời sống hôn nhân không vui vẻ lắm, Hefner nhất định phải làm một cái gì đó nếu không muốn “Cuộc đời của tôi chẳng là cái gì hơn một sự lập lại cuộc đời của ba má tôi.”
Khi tờ Esquire dọn nhà sang New York, Hefner không đi theo, ở lại Chicago để mở tờ báo riêng của mình, một tờ báo dành riêng cho nam giới, và chủ đề là “cô nàng nhà bên cạnh” (the girl next door). Đây là một quyết định khá mạo hiểm, vì theo chính Hefner kể lại trong một cuộc phỏng vấn, Chicago thời đó là một thành phố đa số dân là người Công giáo. Gia đình anh là những tín đồ Methodist bảo thủ. Khi anh nói chuyện về tờ báo với cha, một kế toán viên, để vay tiền, ông đã từ chối. Bà mẹ giúi cho anh $1,000. Bà là một nhà giáo. Hefner nói, bà biết anh dùng tiền để làm “báo người lớn” và “bà không chấp nhận tờ tạp chí nhưng chấp nhận anh con trai.”
H 6
Hugh Hefner, Năm 2012, lúc “mới lên 86 tuổi”, đã lấy vợ thêm một lần nữa, cô dâu Crystal Harris chỉ nhỏ hơn ảnh có 60 tuổi."

Tuy nhiên, Hugh Hefner khẳng định, và tái khẳng định sau này, tờ báo mà anh làm không phải chỉ là toàn về sex và phụ nữ. Tờ tạp chí anh sẽ làm là một tờ báo có nội dung “entertainment for men”, cổ động cho một “phong cách sống”, trong đó sex chỉ là một phần. Hefner viết trên trang quan điểm của số báo đầu tiên rằng nam tính không chỉ là thể hiện ở những thú vui ngoài trời như vượt thác, săn gấu mà có thể chứng minh ở trong nhà, “Chúng ta thích căn apartment của mình. Chúng ta thích pha cocktails và làm một hai món hors d’oeuvre, đặt một đĩa nhạc lên máy hát để tạo không khí và mời một phụ nữ vào để cùng nhẹ nhàng thảo luận về Picasso, Nietzsche, jazz, sex.” Anh muốn dùng tờ báo với các bài vở, quảng cáo và hình khỏa thân để cổ động cho chủ nghĩa khoái lạc cao cấp – upscale hedonism.
Số Playboy đầu tiên ra đời tháng 12 năm 1953 với hình của Marilyn Monroe trên trang bìa, bán với giá 50 xu. Lúc đó, dĩ nhiên vừa khởi nghiệp, làm gì Hefner có tiền và có danh để thuê Marilyn Monroe làm người mẫu, bởi vậy, tấm hình này, và tấm hình spread (còn gọi là centerfolds) ở bên trong, do Tom Kelley chụp, được anh mua lại với giá rẻ từ công ty làm lịch John Baumgarth Calendar Company. M.M. chụp những ảnh này từ năm 1949, thời cô nàng chưa nổi tiếng và còn đói rách. Hefner đặt tên cái mục hấp dẫn của tờ tạp chí là “Sweetheart of the Month” – về sau được đổi lại thành “Playmate of the Month”.
F-CTF19907
Tờ Playboy số ra mắt có đặc điểm là không đề ngày, chỉ in ngoài bìa là “first issue”, do ban điều hành thiếu tự tin, không biết là có số thứ hai hay không. Tổng số tiền vốn để ra báo lúc đó của Hefner chỉ là $8,000.
Hình ảnh Thỏ Bunny của Playboy là một trong những ba logo được nhận ra nhanh nhất trên thế giới, bên cạnh quả táo Apple và dấu swoosh – tượng trưng cho chuyển động và tốc độ, của Nike.
Tất cả số in của tờ Playboy đầu tiên, khoảng trên 50 ngàn tờ, bán sạch trong vòng vài tuần lễ. Viễn kiến “chơi bạo” của Hugh Hefner nhanh chóng có kết quả. Chỉ một năm sau, Playboy đã dư sức thuê thợ ảnh chuyên nghiệp và các “cô nàng nhà bên” làm mẫu độc quyền.
Tờ tạp chí mang logo hình con thỏ bunny đã đưa Playboy trở thành một đế chế, biến chàng trẻ tuổi Hugh Hefner trở thành một triệu phú, và đồng thời thành một playboy – ngày nay gần chín bó vẫn ham chơi. Năm 2012, lúc “mới lên 86 tuổi”, ảnh đã lấy vợ thêm một lần nữa, cô dâu Crystal Harris chỉ nhỏ hơn ảnh có 60 tuổi.
Tờ tạp chí cũng góp phần thay đổi quan điểm của cả thế giới về một thân hình phụ nữ đẹp! Người đẹp phải có bộ ngực và bộ mông thật to, to thấy sợ.
Đến cuối thập niên 1960, cứ mỗi 4 sinh viên đại học Mỹ thì có một người mua báo Playboy tháng.
Thời cực thịnh của Playboy là khoảng thập niên 1970, lên đến tột đỉnh với chừng 5 triệu tờ hằng tháng. Tháng 11 năm 1972, số báo với hình của Pam Rawlings ở ngoài bìa, được bán ra với một con số nhiều tạp chí nằm mơ không thấy: 7,161,561 tờ!
circa 1953:  Curvaceous Hollywood film star Jayne Mansfield (1932-1967), formerly Vera Jane Palmer. She had a short career as a kind of living parody of Marilyn Monroe in films such as 'The Girl Can't Help It' (1956), and 'Will Success Spoil Rock Hunter?' (1957).  (Photo by Hulton Archive/Getty Images)
circa 1953: Curvaceous Hollywood film star Jayne Mansfield (1932-1967), formerly Vera Jane Palmer. She had a short career as a kind of living parody of Marilyn Monroe in films such as ‘The Girl Can’t Help It’ (1956), and ‘Will Success Spoil Rock Hunter?’ (1957). (Photo by Hulton Archive/Getty Images)
Thành công của tờ tạp chí giúp cho Hefner xây dựng nên một tập đoàn kinh doanh – Playboy Enterprises, gồm nhiều hội quán tư, chuỗi hộp đêm và resort, nơi các hội viên, playboy, mang thẻ là chiếc chìa khóa hình con thỏ được những cô nàng xinh như mộng trong bộ đồng phục thỏ Bunny có cả tai lẫn đuôi phục vụ. PB Club có mặt ở nhiều tiểu bang ở Mỹ, Anh quốc, Jamaica, Bahamas, Nhật Bản, Phần Lan, Hy Lạp Beirut, và cả ở Ấn Độ.
Những sản phẩm mang logo của Playboy – từ quần áo, kim cài cà vạt, bật lửa, khuy măng xét, dây lưng và hầm bà lằng các thứ khác… cũng mang lại khẳm tiền cho Playboy Enterprises.
Dùng tiền làm ra được để hưởng thụ lối sống hưởng lạc cao cấp, và để làm thêm ra tiền, Hugh Hefner đã có hẳn một lâu đài – The Playboy Mansion, rộng hơn 2 ngàn mét vuông ở Los Angeles. Đây là nơi anh sống với “vợ” và “bạn gái”, chứa một số Playmate, tiếp khách, tổ chức các party.
Tờ Playboy còn giúp cho nhiều nàng kiều nữ – những Playmate, có được một bệ phóng để từ một cô gái tỉnh lẻ trở thành một ngôi sao, hay các nàng đã có chút tên tuổi tiến xa hơn nữa trong các lãnh vực cần đến thanh sắc và nhan sắc.
Cạnh tranh và hàng nhái
Sự thành công của Playboy dĩ nhiên là phải dẫn đến sự cạnh tranh và bắt chước. Nhiều tạp chí mát mẻ lần lượt xuất hiện. Một trong các đối thủ nặng ký nhất của Playboy là tờ Penthouse, gốc gác bên Ăng lê. Penthouse có ấn bản đầu tiên ở Anh quốc năm 1965. Vào Mỹ năm 1969, Penhouse công khai tuyên chiến với PB trong quảng cáo ra mắt “We are going rabbit hunting.” Penthouse và nhờ tâm lý dễ dãi hơn của người Âu châu, những hình ảnh trên tạp chí này bạo hơn, ác liệt hơn PB rất nhiều. Có người nói tờ báo này đã qua mặt PB – vốn cho đến ngày đó chỉ dám ở bên bờ an toàn của với những hình ảnh chỉ ở dạng “erotic” (khêu gợi), đi hẳn sang lãnh vực “pornography” (khiêu dâm). (Playboy Enterprises đã phản đòn bằng cách ra một tạp chí khác, đặt tên là Oui, đăng những hình ảnh không thua gì Penthouse). Penthouse, ngon lành hơn nữa, còn đưa cả đề nghị mua lại PB của Playboy Enterprises.
Trong số các đối thủ của PB còn phải kể tới tờ Hustler (1974) của Larry Flynt, cũng thuộc tầm cỡ tờ Penthouse. Trong thập niên cuối của thế kỷ 20 và đầu thế kỷ 21, nhiều tạp chí khác cũng lần lượt ra đời, vời chủ trương cổ động cho lối sống khôi hài nham nhở và sex của nam giới như các tờ Maxim, Stuff và FHM.
Tại sao PB bỏ cuộc?
Playboy bị internet hại tới hai lần.
Đầu tiên, là chuyện trên internet ngày nay hình mát mẻ dễ kiếm, và miễn phí.
Tờ NYT viết hồi tháng trước, một trong các chủ biên của PB đến gặp chủ bút Hugh Hefner tại Lâu đài Playboy, đưa ra đề nghị thay đổi lớn cho tờ tạp chí đi đầu cuộc cách mạng tình dục ở Hoa Kỳ: PB nên ngưng đăng tải các hình ảnh phụ nữ khỏa thân.
Nhà chủ bút 89 tuổi, người có được sự nghiệp nhờ những hình ảnh đó, đã đồng ý.
Là dân tốt nghiệp ngành tâm lý, ông Hugh Hefner biết rõ hơn ai hết chuyện mỗi người chỉ có một thời. Là chuyên viên về chuyện sex, ông cũng biết rõ hơn ai hết cái gì lên thì cũng sẽ xuống.
Trong chương trình thiết kế lại tờ báo, PB vẫn sẽ có hình ảnh phụ nữ trong những tư thế khêu gợi, nhưng họ sẽ không còn khỏa thân hoàn toàn nữa.
Các nhân vật lãnh đạo của PB thú nhận rằng trên con đường chính tờ báo này vạch ra, họ đã bị qua mặt, Tổng giám đốc công ty PB Scott Flanders than, “Trận đánh đó đã xong và đã có kẻ thắng. Giờ đây người ta chỉ cần nhấp chuột một cái là có ngay được mọi hình ảnh sex không mất xu nào. Vì thế, tại thời điểm này chuyện đó quá xưa rồi.”
Mấy ông này có lý, và thực tế. Nước Mỹ ngày nay không còn ở trong thời đàn ông coi đọc PB là không có văn hóa, thiếu niên lấm lét chuyền nhau tờ báo. Ngày nay các ông nhỏ xài smart phone để tiếp cận các trang web khủng khiếp và gửi cho nhau những bức ảnh, đoạn video mà cha anh chúng thấy là hết hồn. Thế nên, dù cho có cả những bài viết văn chương, một tạp chí khiêu dâm như PB đã vừa hết thời, vừa chẳng còn giá trị thương mại nữa.
Theo dữ liệu của tổ chức kiểm định uy tín The Alliance for Audited Media, con số phát hành của PB đã rơi từ 5.6 bản in năm 1975 xuống còn 800,000 ngày nay. Thế là còn khá, nhiều tạp chí nhái theo PB đã chết ngủm.
Thương tổn thứ hai của PB do internet gây ra cũng là thương tổn chung của giới báo in và ngành ấn loát. Trong vòng vài năm gần đây, internet đã làm trầy trật không biết bao nhiêu tờ báo và tạp chí vì thông tin nhanh chóng, đọc một cách thuận tiện, và không mất tiền.
Những tờ báo khổng lồ và uy tín ở Mỹ như The New York Times, Los Angeles Times, tạp chí Time… đã phải giảm số lượng báo in, có tờ đóng luôn, để chú trọng nhiều hơn đến ấn bản – nay chỉ còn là “bản”, online.
Theo dữ kiện của Trung tâm Nghiên cứu Pew, trong năm 2014, số lượng phát hành của báo chí ở Mỹ – cả ngày thường lẫn ngày Chủ nhật, sau khi sụt đến hơn 10% vào năm 2009, đã nhích lên được chút ít năm 2013 nhưng đến năm 2014 tiếp tục rơi. Trong lúc đó, thu nhập từ quảng cáo của các báo in liên tục giảm, và từ bản trên mạng tăng được chút đỉnh. Đỉnh cao của thu nhập từ quảng cáo của các báo Mỹ năm 2005 là gần $50 tỷ, năm 2014 là khoảng hơn $20 tỷ một chút!
Giảm số in vì mất quảng cáo, mất quảng cáo nên phải giảm số lượng in là hệ quả lòng vòng, cái kiếp nạn của báo in toàn thế giới – chắc có thể trừ Việt Nam, nơi báo chí thuộc về nhà nước và làm ăn không cần có lãi vì được ngân sách trợ giúp để đóng vai trò tuyên truyền.
Thời báo in làm bá chủ làng thông tin đã qua. Báo đứng đắn sống còn không nổi, qua đời cũng chẳng có bao nhiêu người nhớ vì những gì mà thế hệ ngày nay cần đến đều có thể tìm được free trên internet. Cũng vậy, những người lớn lên cùng với Playboy nay chẳng còn bao nhiêu, giới trẻ bây giờ tìm được “hàng độc” hơn trên mạng, nếu các kiều nữ trên Playboy có kín đáo hơn, mà ngay cả nếu Playboy có mãn phần, thì cũng chẳng có gì đáng tiếc.
Đỗ Quân tổng hợp

PLAYBOY "Chẳng có gì đáng tiếc"



 PLAYBOY "Chẳng có gì đáng tiếc"


 

Magazine founder Hugh Hefner has agreed to the changes including not publishing images of naked women. File photograph: Ian West/PA Wire
Magazine founder Hugh Hefner has agreed to the changes including not publishing images of naked women. File photograph: Ian West/PA Wire
"Số Playboy đầu tiên ra đời tháng 12 năm 1953 với hình của Marilyn Monroe trên trang bìa, bán với giá 50 xu, mua lại tấm hình cũ với giá rẻ của công ty làm lịch - lúc cô đào này cũng chưa nổi tiếng.

Một thế giới Playboy, lâu đài và kiều nữ.
Rồi cũng không qua định luật tạo hóa "Có lên phải có xuống".
Mời đọc,  nhớ cái thuở  len lén coi hình khỏa thân, sợ người lớn bắt gặp. Bây giờ cũng ngại lủ nhỏ thấy. Vẻ đẹp người phụ nữ là bất tận, Playboy khám phá cả đời cũng chưa hết!
DgN

Chẳng có gì đáng tiếc…
Đỗ QuânChẳng có gì đáng tiếc...
Hôm 12 tháng 10, tờ The New York Times đưa tin Playboy, tạp chí chuyên đăng hình phụ nữ khỏa thân, suốt 62 năm nay, đã công bố từ Tháng 3 năm 2016, những hình ảnh khỏa thân hoàn toàn sẽ không còn xuất hiện trên mặt tờ báo tháng này nữa.
Tuy bản tin của NYT được một số người đọc chú ý, đã có những người trẻ ngơ ngác hỏi nhau “Playboy là báo gì vậy?”
“Playboy là báo gì vậy?” Sự ngơ ngác đó là một trong những nguyên nhân dẫn đến quyết định của Playboy.
H 2
Trước năm 1975, ở miền Nam Việt Nam, mặc dù các tạp chí ngoại quốc được phép nhập cảng về các nhà sách hay mua qua bưu điện, nhưng tờ Playboy không nằm trong danh sách chính thức được nhập về Việt Nam. Có lẽ thời gian mà người Việt Nam biết đến tờ Playboy là khoảng từ năm 1965 trở về sau. Ngày đó, những tờ tạp chí khổ lớn, nhiều hình hấp dẫn, in trên giấy láng, dầy cui, nặng chịch này đã trở thành một món hàng bán được khá tiền của mấy bà chuyên đi mua đổ lạc xoong, giấy báo cũ khi họ mua được từ các người quét dọn những chúng cư của quân nhân Mỹ hay các nhà tư nhân cho Mỹ thuê.
Những tờ tạp chí này sau đó được đưa ra chợ sách cũ góc rạp Nam Quang – góc Lê Văn Duyệt – Trần Quý Cáp, bên cạnh trường trung học tư thục Trường Sơn. Từ chợ sách Lê Văn Duyệt, tờ tạp chí kín đáo chui vào cặp các anh lớn, rồi rơi xuống sàn nhà vào tay các cậu em lớp nhỏ trung học. Họ giấm giúi chuyền nhau dưới gầm bàn…
Thật ra thì tờ Playboy chẳng những không lấy gì làm tội lỗi cho lắm vì nó còn có giá trị văn chương văn học nữa. Trong tờ tạp chí này ngoài hình mát mẻ còn có rất nhiều bài vở, từ tài liệu nghiên cứu, nghị luận, đến phỏng vấn, truyện ngắn. Viết cho tờ báo là hầu hết những tên tuổi lừng danh hậu bán thế kỷ 20 trong lãnh vực văn chương, văn học. Phía truyện ngắn chẳng hạn, như các nhà văn khoa học giả tưởng Ray Bradbury; Arthur Clarke; Ian Fleming, tác giả loạt tiểu thuyết gián điệp 007; Vladimir Nabokov, nhà văn đoạt Nobel – tác giả Lolita, Stephen King, vua kinh dị; Saul Bellow, kịch tác gia; Margaret Atwood, nữ văn sĩ Canada tên tuổi …
Nhưng đúng là người ta biết đến Playboy đầu tiên vì những tấm hình màu, và đặc biệt là tấm hình chiếm trọn 2 trang giữa, được gọi là “spread”. Những hình này thường được cẩn thận gỡ ra khỏi tờ báo, ghim lên vách tường.
4

Đế chế Playboy
Hugh Marston Hefner, người sáng lập ra tờ tạp chí, và sau đó là đế chế Playboy, đã mừng thượng thọ cách đây gần chục năm. Ông sinh năm 1926 ở Chicago.
Sau khi tốt nghiệp ngành tâm lý học ở Đại học Illinois, Hugh Hefner làm việc cho tạp chí danh giá Esquire ở Chicago với vị trí biên tập viên quảng cáo. Năm 1953, lúc ấy chàng 26 tuổi, có vợ nhưng đời sống hôn nhân không vui vẻ lắm, Hefner nhất định phải làm một cái gì đó nếu không muốn “Cuộc đời của tôi chẳng là cái gì hơn một sự lập lại cuộc đời của ba má tôi.”
Khi tờ Esquire dọn nhà sang New York, Hefner không đi theo, ở lại Chicago để mở tờ báo riêng của mình, một tờ báo dành riêng cho nam giới, và chủ đề là “cô nàng nhà bên cạnh” (the girl next door). Đây là một quyết định khá mạo hiểm, vì theo chính Hefner kể lại trong một cuộc phỏng vấn, Chicago thời đó là một thành phố đa số dân là người Công giáo. Gia đình anh là những tín đồ Methodist bảo thủ. Khi anh nói chuyện về tờ báo với cha, một kế toán viên, để vay tiền, ông đã từ chối. Bà mẹ giúi cho anh $1,000. Bà là một nhà giáo. Hefner nói, bà biết anh dùng tiền để làm “báo người lớn” và “bà không chấp nhận tờ tạp chí nhưng chấp nhận anh con trai.”
H 6
Hugh Hefner, Năm 2012, lúc “mới lên 86 tuổi”, đã lấy vợ thêm một lần nữa, cô dâu Crystal Harris chỉ nhỏ hơn ảnh có 60 tuổi."

Tuy nhiên, Hugh Hefner khẳng định, và tái khẳng định sau này, tờ báo mà anh làm không phải chỉ là toàn về sex và phụ nữ. Tờ tạp chí anh sẽ làm là một tờ báo có nội dung “entertainment for men”, cổ động cho một “phong cách sống”, trong đó sex chỉ là một phần. Hefner viết trên trang quan điểm của số báo đầu tiên rằng nam tính không chỉ là thể hiện ở những thú vui ngoài trời như vượt thác, săn gấu mà có thể chứng minh ở trong nhà, “Chúng ta thích căn apartment của mình. Chúng ta thích pha cocktails và làm một hai món hors d’oeuvre, đặt một đĩa nhạc lên máy hát để tạo không khí và mời một phụ nữ vào để cùng nhẹ nhàng thảo luận về Picasso, Nietzsche, jazz, sex.” Anh muốn dùng tờ báo với các bài vở, quảng cáo và hình khỏa thân để cổ động cho chủ nghĩa khoái lạc cao cấp – upscale hedonism.
Số Playboy đầu tiên ra đời tháng 12 năm 1953 với hình của Marilyn Monroe trên trang bìa, bán với giá 50 xu. Lúc đó, dĩ nhiên vừa khởi nghiệp, làm gì Hefner có tiền và có danh để thuê Marilyn Monroe làm người mẫu, bởi vậy, tấm hình này, và tấm hình spread (còn gọi là centerfolds) ở bên trong, do Tom Kelley chụp, được anh mua lại với giá rẻ từ công ty làm lịch John Baumgarth Calendar Company. M.M. chụp những ảnh này từ năm 1949, thời cô nàng chưa nổi tiếng và còn đói rách. Hefner đặt tên cái mục hấp dẫn của tờ tạp chí là “Sweetheart of the Month” – về sau được đổi lại thành “Playmate of the Month”.
F-CTF19907
Tờ Playboy số ra mắt có đặc điểm là không đề ngày, chỉ in ngoài bìa là “first issue”, do ban điều hành thiếu tự tin, không biết là có số thứ hai hay không. Tổng số tiền vốn để ra báo lúc đó của Hefner chỉ là $8,000.
Hình ảnh Thỏ Bunny của Playboy là một trong những ba logo được nhận ra nhanh nhất trên thế giới, bên cạnh quả táo Apple và dấu swoosh – tượng trưng cho chuyển động và tốc độ, của Nike.
Tất cả số in của tờ Playboy đầu tiên, khoảng trên 50 ngàn tờ, bán sạch trong vòng vài tuần lễ. Viễn kiến “chơi bạo” của Hugh Hefner nhanh chóng có kết quả. Chỉ một năm sau, Playboy đã dư sức thuê thợ ảnh chuyên nghiệp và các “cô nàng nhà bên” làm mẫu độc quyền.
Tờ tạp chí mang logo hình con thỏ bunny đã đưa Playboy trở thành một đế chế, biến chàng trẻ tuổi Hugh Hefner trở thành một triệu phú, và đồng thời thành một playboy – ngày nay gần chín bó vẫn ham chơi. Năm 2012, lúc “mới lên 86 tuổi”, ảnh đã lấy vợ thêm một lần nữa, cô dâu Crystal Harris chỉ nhỏ hơn ảnh có 60 tuổi.
Tờ tạp chí cũng góp phần thay đổi quan điểm của cả thế giới về một thân hình phụ nữ đẹp! Người đẹp phải có bộ ngực và bộ mông thật to, to thấy sợ.
Đến cuối thập niên 1960, cứ mỗi 4 sinh viên đại học Mỹ thì có một người mua báo Playboy tháng.
Thời cực thịnh của Playboy là khoảng thập niên 1970, lên đến tột đỉnh với chừng 5 triệu tờ hằng tháng. Tháng 11 năm 1972, số báo với hình của Pam Rawlings ở ngoài bìa, được bán ra với một con số nhiều tạp chí nằm mơ không thấy: 7,161,561 tờ!
circa 1953:  Curvaceous Hollywood film star Jayne Mansfield (1932-1967), formerly Vera Jane Palmer. She had a short career as a kind of living parody of Marilyn Monroe in films such as 'The Girl Can't Help It' (1956), and 'Will Success Spoil Rock Hunter?' (1957).  (Photo by Hulton Archive/Getty Images)
circa 1953: Curvaceous Hollywood film star Jayne Mansfield (1932-1967), formerly Vera Jane Palmer. She had a short career as a kind of living parody of Marilyn Monroe in films such as ‘The Girl Can’t Help It’ (1956), and ‘Will Success Spoil Rock Hunter?’ (1957). (Photo by Hulton Archive/Getty Images)
Thành công của tờ tạp chí giúp cho Hefner xây dựng nên một tập đoàn kinh doanh – Playboy Enterprises, gồm nhiều hội quán tư, chuỗi hộp đêm và resort, nơi các hội viên, playboy, mang thẻ là chiếc chìa khóa hình con thỏ được những cô nàng xinh như mộng trong bộ đồng phục thỏ Bunny có cả tai lẫn đuôi phục vụ. PB Club có mặt ở nhiều tiểu bang ở Mỹ, Anh quốc, Jamaica, Bahamas, Nhật Bản, Phần Lan, Hy Lạp Beirut, và cả ở Ấn Độ.
Những sản phẩm mang logo của Playboy – từ quần áo, kim cài cà vạt, bật lửa, khuy măng xét, dây lưng và hầm bà lằng các thứ khác… cũng mang lại khẳm tiền cho Playboy Enterprises.
Dùng tiền làm ra được để hưởng thụ lối sống hưởng lạc cao cấp, và để làm thêm ra tiền, Hugh Hefner đã có hẳn một lâu đài – The Playboy Mansion, rộng hơn 2 ngàn mét vuông ở Los Angeles. Đây là nơi anh sống với “vợ” và “bạn gái”, chứa một số Playmate, tiếp khách, tổ chức các party.
Tờ Playboy còn giúp cho nhiều nàng kiều nữ – những Playmate, có được một bệ phóng để từ một cô gái tỉnh lẻ trở thành một ngôi sao, hay các nàng đã có chút tên tuổi tiến xa hơn nữa trong các lãnh vực cần đến thanh sắc và nhan sắc.
Cạnh tranh và hàng nhái
Sự thành công của Playboy dĩ nhiên là phải dẫn đến sự cạnh tranh và bắt chước. Nhiều tạp chí mát mẻ lần lượt xuất hiện. Một trong các đối thủ nặng ký nhất của Playboy là tờ Penthouse, gốc gác bên Ăng lê. Penthouse có ấn bản đầu tiên ở Anh quốc năm 1965. Vào Mỹ năm 1969, Penhouse công khai tuyên chiến với PB trong quảng cáo ra mắt “We are going rabbit hunting.” Penthouse và nhờ tâm lý dễ dãi hơn của người Âu châu, những hình ảnh trên tạp chí này bạo hơn, ác liệt hơn PB rất nhiều. Có người nói tờ báo này đã qua mặt PB – vốn cho đến ngày đó chỉ dám ở bên bờ an toàn của với những hình ảnh chỉ ở dạng “erotic” (khêu gợi), đi hẳn sang lãnh vực “pornography” (khiêu dâm). (Playboy Enterprises đã phản đòn bằng cách ra một tạp chí khác, đặt tên là Oui, đăng những hình ảnh không thua gì Penthouse). Penthouse, ngon lành hơn nữa, còn đưa cả đề nghị mua lại PB của Playboy Enterprises.
Trong số các đối thủ của PB còn phải kể tới tờ Hustler (1974) của Larry Flynt, cũng thuộc tầm cỡ tờ Penthouse. Trong thập niên cuối của thế kỷ 20 và đầu thế kỷ 21, nhiều tạp chí khác cũng lần lượt ra đời, vời chủ trương cổ động cho lối sống khôi hài nham nhở và sex của nam giới như các tờ Maxim, Stuff và FHM.
Tại sao PB bỏ cuộc?
Playboy bị internet hại tới hai lần.
Đầu tiên, là chuyện trên internet ngày nay hình mát mẻ dễ kiếm, và miễn phí.
Tờ NYT viết hồi tháng trước, một trong các chủ biên của PB đến gặp chủ bút Hugh Hefner tại Lâu đài Playboy, đưa ra đề nghị thay đổi lớn cho tờ tạp chí đi đầu cuộc cách mạng tình dục ở Hoa Kỳ: PB nên ngưng đăng tải các hình ảnh phụ nữ khỏa thân.
Nhà chủ bút 89 tuổi, người có được sự nghiệp nhờ những hình ảnh đó, đã đồng ý.
Là dân tốt nghiệp ngành tâm lý, ông Hugh Hefner biết rõ hơn ai hết chuyện mỗi người chỉ có một thời. Là chuyên viên về chuyện sex, ông cũng biết rõ hơn ai hết cái gì lên thì cũng sẽ xuống.
Trong chương trình thiết kế lại tờ báo, PB vẫn sẽ có hình ảnh phụ nữ trong những tư thế khêu gợi, nhưng họ sẽ không còn khỏa thân hoàn toàn nữa.
Các nhân vật lãnh đạo của PB thú nhận rằng trên con đường chính tờ báo này vạch ra, họ đã bị qua mặt, Tổng giám đốc công ty PB Scott Flanders than, “Trận đánh đó đã xong và đã có kẻ thắng. Giờ đây người ta chỉ cần nhấp chuột một cái là có ngay được mọi hình ảnh sex không mất xu nào. Vì thế, tại thời điểm này chuyện đó quá xưa rồi.”
Mấy ông này có lý, và thực tế. Nước Mỹ ngày nay không còn ở trong thời đàn ông coi đọc PB là không có văn hóa, thiếu niên lấm lét chuyền nhau tờ báo. Ngày nay các ông nhỏ xài smart phone để tiếp cận các trang web khủng khiếp và gửi cho nhau những bức ảnh, đoạn video mà cha anh chúng thấy là hết hồn. Thế nên, dù cho có cả những bài viết văn chương, một tạp chí khiêu dâm như PB đã vừa hết thời, vừa chẳng còn giá trị thương mại nữa.
Theo dữ liệu của tổ chức kiểm định uy tín The Alliance for Audited Media, con số phát hành của PB đã rơi từ 5.6 bản in năm 1975 xuống còn 800,000 ngày nay. Thế là còn khá, nhiều tạp chí nhái theo PB đã chết ngủm.
Thương tổn thứ hai của PB do internet gây ra cũng là thương tổn chung của giới báo in và ngành ấn loát. Trong vòng vài năm gần đây, internet đã làm trầy trật không biết bao nhiêu tờ báo và tạp chí vì thông tin nhanh chóng, đọc một cách thuận tiện, và không mất tiền.
Những tờ báo khổng lồ và uy tín ở Mỹ như The New York Times, Los Angeles Times, tạp chí Time… đã phải giảm số lượng báo in, có tờ đóng luôn, để chú trọng nhiều hơn đến ấn bản – nay chỉ còn là “bản”, online.
Theo dữ kiện của Trung tâm Nghiên cứu Pew, trong năm 2014, số lượng phát hành của báo chí ở Mỹ – cả ngày thường lẫn ngày Chủ nhật, sau khi sụt đến hơn 10% vào năm 2009, đã nhích lên được chút ít năm 2013 nhưng đến năm 2014 tiếp tục rơi. Trong lúc đó, thu nhập từ quảng cáo của các báo in liên tục giảm, và từ bản trên mạng tăng được chút đỉnh. Đỉnh cao của thu nhập từ quảng cáo của các báo Mỹ năm 2005 là gần $50 tỷ, năm 2014 là khoảng hơn $20 tỷ một chút!
Giảm số in vì mất quảng cáo, mất quảng cáo nên phải giảm số lượng in là hệ quả lòng vòng, cái kiếp nạn của báo in toàn thế giới – chắc có thể trừ Việt Nam, nơi báo chí thuộc về nhà nước và làm ăn không cần có lãi vì được ngân sách trợ giúp để đóng vai trò tuyên truyền.
Thời báo in làm bá chủ làng thông tin đã qua. Báo đứng đắn sống còn không nổi, qua đời cũng chẳng có bao nhiêu người nhớ vì những gì mà thế hệ ngày nay cần đến đều có thể tìm được free trên internet. Cũng vậy, những người lớn lên cùng với Playboy nay chẳng còn bao nhiêu, giới trẻ bây giờ tìm được “hàng độc” hơn trên mạng, nếu các kiều nữ trên Playboy có kín đáo hơn, mà ngay cả nếu Playboy có mãn phần, thì cũng chẳng có gì đáng tiếc.
Đỗ Quân tổng hợp

Những lời trần tình cuối đời : Bùi Tín

  Những lời trần tình cuối đời
                                                                                                                                                                       Tác giả: Bùi Tín
                   
                                                                                                                   (Thay lời trăn trối gửi các đảng viên CS và các đồng chí cũ)

                                                      
Tôi từng ở trong Đảng CS từ tuổi 20, ở trong Đảng 44 năm, 65 tuổi mới thoát Đảng, trở thành người tự do 25 năm nay. Có người bảo là quá chậm, còn chê vui là “sao mà ngu lâu thế!”, nhưng tôi chỉ mỉm cười, tự nhủ mình ngu lâu thật, nhưng vẫn còn sớm hơn hàng triệu đảng viên hiện còn mang thẻ đảng viên CS cuối mùa. Nghĩ mà tội nghiệp cho các đồng chí cũ của tôi quá, sao lại có thể ngu mê, ngủ mê lâu đến vậy.

Năm nay tôi tự làm “cuộc kỷ niệm” độc đáo, về thời điểm cuộc đời tôi, đến năm nay 2015, tính ra đã đạt một nửa đời (20 năm đầu đời cộng với 25 năm ở nước ngoài) là 45 năm không có dính dáng gì đến đảng CS. Tôi đã lãng phí gần nửa đời người –
gần 45 năm cho những hoạt động lầm lỡ, sai trái, tệ hại vì hoàn cảnh khắc nghiệt của lịch sử, cũng do sự u mê, ngu lâu của bản thân mình.

Nhân kỷ niệm riêng độc đáo này, tôi nghĩ đến vô vàn đồng chí CS cũ của tôi, và viết bài này gửi đến các bạn như một buổi nói chuyện cởi mở, tâm huyết, mong được trao đổi rộng rãi với các bạn cũng như với các bạn trẻ trong Đoàn Thanh niên CS mang tên ông Hồ Chí Minh.

Câu chuyện sẽ xoay quanh hai chữ: Giác ngộ.

Giác ngộ là hai chữ tôi nghe rất nhiều lần khi được tuyên truyền về Đảng CS, về chủ nghĩa CS. Các vị đàn anh giải thích con người tốt phải là con người giác ngộ. Giác ngộ có nghĩa là nhận ra lý tưởng cho cuộc đời minh. Tuổi trẻ cần có lý tưởng, hiểu rõ con đường cần chọn, hiểu rõ tổ chức cần tham gia, không bỏ phí cuộc đời minh. Đó là con đường Cộng Sản, dẫn đến độc lập cho đất nước, hạnh phúc cho toàn dân, họ rao giảng triền miên như thế, chúng tôi cũng cả tin là thế thật.

Theo học các chương trinh và lớp học cho đảng viên mới, cho cán bộ sơ cấp, trung cấp, cao cấp của đảng, bao giờ giảng viên cũng nhắc đến hai chữ giác ngộ. Học, học nữa, học mãi để nâng cao không ngừng trình độ giác ngộ của mỗi người. Đảng viên phải có trình độ giác ngộ cao hơn quần chúng ngoài đảng. Đảng viên mới luôn được học kỹ tấm gương của anh thanh niên Lý Tự Trọng, với nét nổi bật nhất là giác ngộ CS từ tuổi thiếu niên, rồi biết bao tấm gương của những chiến sỹ CS ưu tú, bất khuất trong các nhà tù thực dân ở Côn Đảo, Sơn La, Lao Bảo, Kon Tum…giác ngộ cách mang cao, nhà tù, máy chém không nao núng, biến nhà tù thành trường học nâng cao trình độ giác ngộ cách mạng, bất khuất, kiên cường.

Trong các bản khai lý lịch cá nhân, mỗi đảng viên thường kể lại bản thân mình được giác ngộ ra sao, được ai giác ngộ, giác ngộ đến mức nào, và luôn kết luận với lời hứa không ngừng học tập, tu luyện, tự phê bình và phê bình để không ngừng nâng cao trinh độ giác ngộ của bản thân.

Tôi kể ra như thế để thấy hai chữ giác ngộ có tác dụng sâu sắc ra sao đối với mỗi đảng viên CS. Hai mươi nhăm năm nay, tôi hồi tưởng lại quãng đời 44 năm là đảng viên CS, theo dõi chặt chẽ thời cuộc hằng ngày trong nước và thế giới, tôi không khỏi cảm thấy chua chát và cay đắng về hai chữ giác ngộ.

Giác ngộ hình như là một chữ Đảng CS mượn của Đạo Phật. “Giác” là nhận thấy, cảm nhận, thấy rõ, “ngộ” là tỉnh ra, nhận ra lẽ phải, chân lý để làm theo.

Sau khi là con người tự do, là nhà báo tự do, kết thân với nhiều nhà báo tự do của thế giới, các nhà báo tự do Pháp, Đức, Anh, Hoa Kỳ, Nhật Bản, Trung Hoa, Ba Lan, Tiệp…, tôi tìm đọc các kho tư liệu lưu trữ quý ở Paris, Moscow, London, Washington… rồi suy nghĩ bằng cái đầu tỉnh táo của mình, của riêng mình, không sùng bái bất cứ một người hay một học thuyết nào. Từ đó tôi giác ngộ không biết bao nhiêu điều mới mẻ, và lần này tôi thật sự có cảm giác sâu sắc về hạnh phúc tinh thần tiếp cận được ngày càng nhiều sự thật, lẽ phải, chân lý. Tôi đã tự giác ngộ mình.

Nhìn lại 44 năm quá khứ CS của mình, tôi nhận rõ có không ít điều tôi giác ngộ, cho là đúng, thì khốn thay, hầu hết đều là lầm lẫn, ngộ nhận, ảo tưởng, sai lầm và cả tội ác.

Như chủ nghĩa Mác, chủ nghĩa Lênin, chủ nghĩa xã hội và chủ nghĩa cộng sản kiểu mác-xít đều là những học thuyết chủ quan, lầm lẫn, hoàn toàn nguy hại trong thực tế, cổ xuý đấu tranh giai cấp cực đoan và bạo lực, đi đến chiến tranh, khủng bố, đổ máu, hận thù. Giữa thủ đô Washington, tôi cùng anh Cù Huy Hà Vũ đã viếng Tượng đài Kỷ niệm hơn 100 triệu nạn nhân bi thảm của chủ nghĩa CS hiện thực, trong đó có hàng triệu nạn nhân đồng bào Việt ta. Tượng đài nhắn nhủ toàn nhân loại hay cảnh giác với chủ nghĩa CS, tai họa của toàn thế giới.

Tháng 5/2015, Tổng thống Ukraine, một nước cộng sản cũ, đã ký Luật cấm tuyên truyền về chủ nghĩa Mác Lênin, chủ nghĩa xã hội và chủ nghĩa cộng sản như trong thời kỳ trong Liên bang Xô Viết từ 1917 đến 1991, coi đó là thời kỳ bi thảm, sai lầm và Tội Ác. Các tượng đài, di tích thời kỳ ấy đều bị phá bỏ. Các sự kiện ấy giúp tôi khẳng định việc thoát đảng CS của tôi là chuẩn xác và giúp tôi thấy Dự thảo văn kiện sẽ đưa ra Đại hội XII sắp đến là lạc hậu, lẩm cẩm và cực kỳ nguy hại cho đất nước, cho nhân dân, cho chính Đảng CS ra sao.

Tôi không thể hiểu vì sao, sau khi Giáo sư Trần Phương, từng là Phó Thủ tướng, là uỷ viên Trung ương Đảng, đã chứng minh rành mạch rằng chủ nghĩa Mác, Lênin, chủ nghĩa xã hội, chủ nghĩa CS đều là ảo tưởng sai lầm, nguy hại, hay vì sao sau khi đương kim Bộ trưởng Kế hoạch và Đầu tư Bùi Quang Vinh đã công khai cho rằng: “Cái chủ nghĩa Xã hội và cái định hướng Xã hội chủ nghĩa làm gì có trong thực tế mà đi tim cho mất công! “, vậy mà Bộ Chính trị vẫn cứ khẳng định trong văn kiện Đại hội XII rằng “kiên định chủ nghĩa Mác, Lênin, kiên định chủ nghĩa Xã hội và chủ nghĩa CS là lập trường không thể thay đổi “, một thái độ ngoan cố, cổ hủ, tối tăm, buộc toàn đảng phải đi theo sự lẩm cẩm dai đẳng nguy hại của minh.

Ngay đối với thần tượng Hồ Chí Minh, tuy tôi biết rằng đây là bình phong cố thủ lợi hại của thế lực bảo thủ trong đảng CS do tệ sùng bái cá nhân ăn quá sâu trong quần chúng, tôi vẫn thấy cần và có thể thuyết phục ngày càng đông đảo bà con ta nhận ra sự thật.
Sự thật là ông HCM không phải là thánh thần. Ông là con người với những tốt xấu, mạnh yếu, đúng sai của minh. Ông đã lầm lẫn khi chọn con đường CS, khi lao quá sâu rồi không dám quay lại nữa. Ông đã xa rời lập trường dân tộc, thực hiện lập trường giai cấp cực đoan, đặt ảo tưởng vào giai cấp vô sản quốc tế, và mù quáng đặt niềm tin ở 2 ông Anh lớn Stalin và Mao, 2 con Quỷ Đỏ mà ông cho là “không bao giờ có thể sai”.

Mới đây, có 2 sự kiện minh họa rõ thêm bản chất con người thật HCM. Nhà báo Trần Đĩnh từng gần gũi ông Hồ kể lại ông từng cho rằng không thể giết bà Năm – Cát Hanh Long để mở đầu cuộc Cải cách Ruộng đất, bà lại là ân nhân của đảng CS, – ông còn văn hoa nói: “Không nên đánh phụ nữ dù chỉ bằng một cành hoa”. Vậy mà theo Trần Đĩnh, chính ông Hồ đã viết bản Cáo trạng kết án Bà Năm: “Địa chủ ác ghê”, ký tên CB (của Bác- Bác Hồ) trên báo Nhân Dân của Đảng. Cũng theo Trần Đĩnh, ông Hồ đã cải trang, mang kính râm đích thân đến dự cuộc xử bắn bà Năm.
Vậy ông Hồ là con người thế nào? Nói một đằng làm một nẻo, lá mặt lá trái, tử tế hay không tử tế? đạo đức hay vô đạo đức?

Nhà triết học uyên bác bậc nhất nước ta 
Trần Đức Thảo trước khi từ giã cõi trần đã kể trong cuốn Những lời trăng trối (do nhà báo Tri Vũ Phan Ngọc Khuê ghi âm) rằng ông đã gặp ông Hồ, quan sát, nghiên cứu sâu về tư tưởng, hành vi, đạo đức của ông Hồ, và đi đến kết luận vững chắc rằng ông Hồ là “con Người muôn mặt, lắm mưu mô, nhiều tham vọng quyền lực, nhiều điều bí hiểm, lắm tên nhiều họ, ẩn hiện khôn lường, lắm vợ, nhiều con, rất phức tạp”, là một “Tào Tháo của muôn đời”.
Ông Trần Đức Thảo cho rằng đảng CS kêu gọi cả nước học tập đạo đức HCM, vậy là muốn biến cả nước thành Tào Tháo hết cả ư!
Thế thật thì nguy cho dân tộc ta quá ! Ý kiến của nhà triết học này thật thỏa đáng.

Tôi có nhiều lý do để quí trọng ông Hồ. Tôi từng gặp ông khá nhiều lần, khi là phóng viên thời sự quốc tế, vào Dinh Chủ tịch dự chiêu đãi ông Lưu Thiếu Kỳ, ông Alexei Kosigyn hay các nhà báo Pháp, Nga, Trung Quốc. Năm 1957 khi ông vào Vinh thăm bộ đội Quân khu IV tôi được giao chuẩn bị bài nói chuyện của ông trước cán bộ quân khu, khen ngợi thành tích giúp dân gặt lúa, chống bão, lụt và diễn tập ở giới tuyến, ông liếc qua bản viết, khen đãi bôi: “Chú văn hay chữ tốt nhỉ!” rồi đút vào túi. Hơn nữa, cha tôi có quan hệ mật thiết với ông Hồ. Ông từng ngỏ lời mời cha tôi ra tham chính từ những ngày đầu Cách mang tháng Tám. Cha tôi lưỡng lự, do quan niệm Nho giáo “Trung thần không theo hai Vua”, nhưng ông Hồ vẫn cử ông Bộ trưởng Tư pháp Vũ Trọng
 Khánh, rồi ông Vũ Đình Huỳnh mang thư riêng đến. Chính ông Hồ đề cử cha tôi thay Cụ Nguyễn Văn Tố làm nhiệm vụ Chủ tịch Quốc hội sau khi Cụ Tố bị lính Pháp bắn chết. Nhưng tôi không thể vì những chuyện riêng tư ấy mà làm sai lạc sự đánh giá công bằng, khách quan, chuẩn xác của chính mình.

Không một học thuyết nào, không một cá nhân lãnh tụ nào có thể được đặt trên dân tộc và nhân dân. Do yêu nước thật lòng, thương đồng bào Việt mình thật lòng nên sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi đi đến kết luận dứt khoát, sòng phẳng rằng ông HCM là một nhân vật tiêu cực trong lịch sử VN. Ông có phần trách nhiệm lớn làm cho đất nước lâm vào chiến tranh, do ông chọn con đường CS của Đệ Tam Quốc tế nên mới bị thế giới Dân chủ sớm đặt VN ta trong Chiến lược Be bờ ngăn chặn CNCS (Containment of Communism Strategy). Nước Việt Nam Dân chủ Cộng hoà do ông dựng lên thật ra không phải là chế độ dân chủ, mà còn là chế độ độc đoán toàn trị do đảng CS độc quyền cai trị, đến nay vẫn chưa có tự do ngôn luận, tự do ứng cử và bầu cử, tự do
 xuất nhập cảnh, tự do tôn giáo, không thực hiện chế độ pháp quyền nghiêm minh, đảng CS nắm trọn cả ba quyền lập pháp, hành pháp, tư pháp, còn thêm quyền thứ tư là ngôn quyền.
Các tổ chức xã hội dân sự tự phát đang lớn mạnh cùng các nhà dân chủ từ lão thành đến trẻ tuổi đang cùng các cựu đảng viên CS đã thoát đảng tự đặt cho mình nghĩa vụ trước Dân tộc và Lịch Sử chung sức mở ra Kỷ Nguyên Dân chủ và Tự Do cho nước Việt Nam ta.

Tôi tha thiết kêu gọi tất cả các đảng viên CS nhân các cuộc họp Đại hội Đảng các cấp từ chi bộ, đảng bộ cơ sở đến Đại Hội toàn quốc hãy thắp sáng lên ngọn đèn Giác ngộ mới mẻ, manh dạn xoá bỏ những điều giác ngộ cũ kỹ, lạc hậu, giáo điều, lẩm cẩm, mê muội rất có hại, như kiên trì chủ nghĩa Mác Lênin, chủ nghĩa Xã hội và chủ nghĩa Cộng sản mác-xít, sùng bái nhân vật HCM, kiên trì chế độ toàn trị độc đảng lạc lõng, tệ hại.

Đó chính là sự giác ngộ cần thiết cấp bách hiện nay. Trong các cuộc họp bàn, góp ý vào các văn kiện dự thảo, chớ bị lừa dối khi nghe lãnh đạo tuyên truyền rằng các văn kiện đã tiếp thu hàng triệu ý kiến xây dựng, đã được nhất trí cao, không cần bổ sung, sửa chữa gì nhiêu, “do kẻ xấu và bọn phản động xúi giục”. Cần nhận rõ nội dung các văn kiện mới là điều kiện sinh tử của đảng, quan trọng hơn vấn đề nhân sự nhiều, vì vận mệnh đất nước, quyền lợi của toàn dân phụ thuộc vào học thuyết chính trị, vào đường lối đối nội, đối ngoại, vào các quốc sách chính trị, kinh tế tài chính, đối ngoại, xã hội và văn hoá đạo đức. Kiên quyết từ bỏ, gột rửa những điều giác ngộ cũ, nhận rõ đó chỉ là những học thuyết sai
 lầm tệ hại trong thực tế cuộc sống, những tà thuyết đã bị thế giới nhận diện, lên án, loại bỏ, ta không có một lý do nào để gắn bó, quyến luyến, tiếc thương.

Xin các bạn chớ sợ mình đơn độc, thiểu số trong các cuộc họp. Chân lý ban đầu bao giờ cũng là thế. Các bạn chính là những hạt kim cương trong khối quặng đen. Hãy dũng cảm thắp lên ngọn đèn giác ngộ mới, tiên tiến. Các bạn sẽ cảm thấy hạnh phúc sâu lắng khi dần dần chính kiến của bạn được lan tỏa trở thành chân lý, sự giác ngộ của số đông.

Buổi tâm sự về hai chữ giác ngộ xin tạm ngừng ở đây, mong có ích trong khêu gợi những ý kiến mới mẻ trong tư duy của các bạn về hiện tình đất nước, về con đường cần chọn cho dân tộc, cho Quê hương, để đất nước phát triển mạnh mẽ trong cuộc sống tự do, bình đẳng, hạnh phúc cho mỗi công dân, mỗi gia đình chung hưởng.

Bùi Tín, VOAs Blog

Tái bútXin đề nghị các mạng blog tự do, lề trái, và bạn đọc có điều kiện nhân bản bài viết này và gửi cho các đảng viên CS quen biết, nhân Đại hội Đảng các cấp thảo luận các văn kiện dự thảo cho Đại Hội Đảng Toàn quốc lần thứ XII đầu năm 2016. Xin đa tạ. B.T

(Hết bài của nhà báo Bùi Tín)
__._

Netter g óp ý:

Tôi Tin Vào Lời Trần Tình Cuối Đời Cuả Cụ Nhà Báo Bùi Tín.

Cần Loại Bỏ Tư Tưởng Hồ Chí Mính , Lịch Sử Đã Chứng Minh : Đó Chỉ Là Ảo Tưởng, Là Chiếc Áo Vá Cái Bang Trăm Mảnh  Do Đãng Cọng Sản VIệt Nam Dệt và Phủ Lên Đầu Người Chết Nằm Ở Lăng Ba Đình Đễ Bám Víu Quyền Hành Bất Chính, Hủy Hoại Tinh Thần Và Vật Chất Dân Tộc Việt .

Kính chuyển đến qúy thân hửu trong và ngoài nước và các Đãng Viên cảnh tỉnh .

ĐXD

Thứ Năm, 29 tháng 10, 2015

Cuộc đối thoại với họ Tập khiến Obama điều tàu tới Trường Sa.

Cuộc đối thoại với họ Tập khiến Obama điều tàu tới Trường Sa.

Tổng thống Mỹ Barack Obama  đã ra quyết định điều chiến hạm tuần tra ở Trường Sa, ngay sau một cuộc gặp với Chủ tịch TC Tập Cận Bình ở Washington hồi tháng 9.
cuoc-doi-thoai-voi-ong-tap-khien-obama-dieu-tau-toi-truong-sa
Tàu khu trục hỏa tiễn USS Lassen của Mỹ hoạt động trên biển. Ảnh: US Navy.
Việc đưa tàu khu trục USS Lassen đến tuần tra trong phạm vi 12 hải lý quanh bãi đá ngầm Subi, thuộc quần đảo Trường Sa của CS Việt Nam, nơi TC bồi đắp trái phép thành đảo nhân tạo, là quyết định cực chẳng đã của Tổng thống Mỹ Barack Obama, sau khi ông mất hết kiên nhẫn với CS Bắc Kinh, tờ Nikkei Asia Review cho biết. Lập trường không nhượng bộ của họ Tập trong việc theo đuổi các dự án bồi đắp đảo nhân tạo ở Biển Đông, đã khiến thái độ của Tổng thống Obama với Bắc Kinh TC  trở nên cứng rắn hơn.
Bình luận viên Hiroyuki Akita ghi nhận các Lãnh đạo thế giới nhìn chung được chia thành hai nhóm.  Nhóm thứ nhất là những người tin họ có thể giải quyết các bất đồng thông qua đối thoại, kể cả với kẻ thù. Thứ hai bao gồm những người nghĩ rằng:  có một số đối thủ mà việc dùng lý lẽ với họ là bất khả thi.
Theo một số quan chức cao cấp Mỹ, Tổng thống Obama là ví dụ điển hình của nhóm Lãnh đạo đầu tiên. Ông là người khá dè dặt trong việc dùng quân sự để giải quyết vấn đề, dù có thể bị ép đến tận cùng của sự chịu đựng.
Hy vọng có thể thuyết phục họ Tập đối thoại cởi mở, và thành thực, ông Obama  hôm 24/9 tổ chức cuộc ăn tối không chính thức tại nhà khách chính phủ Blair ở Washington. Chỉ có duy nhất hai nhà Lãnh đạo cùng một nhóm Cố vấn thân cận của họ tham dự. Hoạt động xây tạo, và bồi đắp đất phi pháp của TC ở Biển Đông là một trong những chủ đề chính mà ông Obama muốn thảo luận.
Giới phân tích nhận định:  bồi đắp đảo nhân tạo ở vùng biển tranh chấp tự thân nó đã là một hành động gây tranh cãi, tuy nhiên Bắc Kinh TC còn khiến rủi ro gia tăng, bằng cách tiến hành xây dựng các cơ sở quân sự trên một số thực thể này.
Trong bữa tối, Tổng thống Obama dành nhiều thời gian đề cập sâu đến vấn đề trên, đồng thời hối thúc họ Tập ngừng xây dựng những cơ sở quân sự. Theo các nguồn tin chính phủ Mỹ, ông chủ Tòa Bạch Ốc đã không đạt được mong muốn, bởi họ Tập kiên quyết khước từ mọi lời kêu gọi.
Bước ngoặt :
cuoc-doi-thoai-voi-ong-tap-khien-obama-dieu-tau-toi-truong-sa-1
Bữa ăn tối giữa Tổng thống Barack Obama và Chủ tịch TC Tập Cận Bình cùng các Cố vấn thân cận tại Washington hôm 24/9. Ảnh: Rex.
Theo Nikkei Asia Review, ngay sau cuộc gặp gỡ, ông Obama tức tốc chỉ thị cho một Trợ lý thân cận liên lạc với Đô đốc Harry Harris, Tư lệnh Bộ Chỉ huy Thái Bình Dương của Hải quân Mỹ, để truyền lệnh lên kế hoạch đưa chiến hạm đến tuần tra trong phạm vi 12 hải lý quanh các đảo nhân tạo mà TC bồi đắp trái phép ở Biển Đông.
Kế hoạch tuần tra của chiến hạm Mỹ nhằm truyền thông điệp đến Bắc Kinh TC, và các nước láng giềng rằng:  Họ không chấp nhận tuyên bố chủ quyền của TC đối với các thực thể này.
Giới quan chức quân sự cao cấp Mỹ lên kế hoạch trên từ hồi tháng 6. Các cấp Chỉ huy quân đội muốn hành động ngay lập tức, nhưng Tổng thống Obama chưa cho phép. Ông hy vọng cuộc gặp mặt đối mặt với họ Tập sẽ giúp giải quyết vấn đề mà không cần động đến tàu chiến.
Nhưng ông Obama sau đó nhận ra rằng:  Thái độ hòa hoãn không thể thuyết phục Bắc Kinh TC hợp tác, Edward Luttwak, nhà Chiến lược quân sự nổi tiếng của Mỹ, cho hay. Sứ mệnh tuần tra các đảo nhân tạo được đánh giá là một bước ngoặt quan trọng trong chính sách của Mỹ đối với TC. Chính Bắc Kinh TC đã tự làm khó mình về vấn đề này.
Hệ lụy :
Nhiều nguồn tin ngoại giao cho biết:  Nhật Bản và một số quốc gia Đông Nam Á đã thúc giục Mỹ điều tàu Hải quân đến Biển Đông để tuần tra các đảo nhân tạo. Theo lập trường của họ, sự ổn định của khu vực phụ thuộc vào những động thái phản đối toan tính thay đổi nguyên trạng bằng vũ lực của TC.
Tuy nhiên, sứ mệnh này cũng đi kèm không ít rủi ro. Nếu lực lượng quân sự TC tìm cách chặn chiến hạm Mỹ, xung đột có thể xảy ra dù không bên nào mong muốn cả.
Song, vẫn còn quá sớm để xác nhận rằng:  ông Obama đã hoàn toàn từ bỏ mong muốn giải quyết vấn đề với TC thông qua đối thoại. Thái độ sẵn sàng thương lượng ngay cả với những đối thủ lâu đời của ông được cho là tác nhân dẫn đến việc ký kết bản thỏa thuận nguyên tử với Iran,  cũng như khôi phục quan hệ ngoại giao với CS Cuba. Ông Obama sẽ không vội vã từ bỏ cách tiếp xúc được chứng minh là rất có hiệu quả này, cây bút Hiroyuki Akita đánh giá.

TC có thể mượn cớ tàu Mỹ để lập vùng nhận dạng phòng không.

Bắc Kinh TC được dự đoán sẽ có những phản ứng quyết liệt hơn đối với các chuyến tuần tra tiếp theo của Mỹ ở Biển Đông.
trung-quoc-co-the-muon-co-tau-my-de-lap-vung-nhan-dang-phong-khong
Tàu khu trục hỏa tiễn  USS Lassen của Mỹ hoạt động trên biển. Ảnh: US Navy.